
Tôi nhớ tới bộ phim về 1 anh chàng lọt vào hoang đảo, mất nhiều năm tạo ra 1 con thuyền… nhưng sau đó không thể đẩy được thuyền ra biển… anh quyết định: “nếu thuyền không đến được với biển – hãy làm Biển đến được với thuyền..” và anh đào các con mương để nước biển đến với con thuyền…
Bài thơ này tôi viết trong thời gian 3 năm làm tại Vingroup. Khi đó trong 1 căn phòng đầy kính, nhàm chán… tôi bảo anh em; Nếu bạn không thể ra đường tìm niềm vui, thì hãy tạo ra niềm vui ngay tại đây…. Chỉ có chúng ta mới có thể tạo ra niềm vui của chính chúng ta!
Hiếu Orion
Chiếc Xa-liếp mầu hồng và Mùa Thu Hà Nội !
Khung cửa sổ phòng làm việc của anh
Trông sang cửa sổ phòng em, đầy thơ mộng
Sáng nay em phơi chiếc xa liếp hồng… rất rộng
Có lẽ nào Thu đã ở đâu đây !?
Thu đã về se lạnh những ngón tay
Hàng Tre Ngà xanh rung rinh trong gió
Xa liếp phất phơ trong căn phòng nhỏ
Khêu gợi mong chờ… khắc khoải cô đơn
…
Anh chỉ nhìn… chẳng biết làm gì hơn…
—
( Bạn hãy lạc quan lên nhé! Ở mỗi hoàn cảnh đều có những thứ vui vẻ giá trị với chúng ta!)
—
Hiếu Orion – thu 2015